Thứ Bảy, 10 tháng 9, 2011

Nhân tài, thừa hay thiếu?

Nguyễn Quang Thân

Hãy phân tích thực trạng vị nguyên Trưởng ban Tổ chức của Đảng vừa nêu ra. Tại sao “không phát hiện được người tài”? Vì người tài thường có phẩm chất tự trọng, tự tin, họ tin vào cái tài của mình như Lý Bạch luôn tin “thiên sinh ngã tài tất hữu dụng” (Trời cho ta cái tài này tất sẽ được dùng), họ không xin việc cũng có người mời, không có người mời cũng có thể tự sống khá. Vì dân vì nước, nhiều khi họ cũng tự tiến cử. Thế nhưng không như kẻ bất tài quỵ lụy xin từ cái giải thưởng đến huân chương! Bởi thế phải có “mắt xanh” mới nhìn ra họ. Còn vì sao người tài “không được trọng dụng hoặc bố trí vào chỗ thích hợp”? Nếu lấy câu chữ tài liền với chữ tai hay chữ tật thì hiểu ngay. Với cách sàng lọc được ưa chuộng hiện nay, với tệ mua quan bán chức lan tràn thì người tài (thường có tật mà tật nguy hiểm nhất là hay hoài nghi, phản biện) đã rơi đài ngay khi chọn chức tổ trưởng! Còn vì sao “chính sách đãi ngộ chưa thu hút được người tài”? Bởi vì hai bên chưa hiểu nhau. Người rải thảm đỏ nhầm tưởng rằng người tài thích đi thảm đỏ. Cũng nhầm tưởng họ ham lương cao bổng hậu, nhà cao cửa rộng. Không, người tài (từ anh Hai Lúa đến vị giáo sư) tuy ai cũng mong có cuộc sống vật chất khá giả, nhưng điều họ yêu quý hơn là sự tôn trọng, cởi mở và tri kỷ của người muốn dùng cái tài của mình; sự tự do suy nghĩ, sáng tạo và đặc biệt là được lắng nghe những lời nghịch nhĩ, thẳng thắn từ trái tim chân thành và bộ óc “có tài” của họ.

Nhân tài hiếm nhưng không thiếu nếu có mắt xanh vì dân vì nước cầu hiền chứ không vì lợi ích cục bộ, cá nhân. Và quan trọng hơn là biết người tài cần gì. Nếu không, thảm đỏ chỉ đón được kẻ cơ hội mà thôi. 

Dãn theo Phụ nữ tp.HCM

Không có nhận xét nào: