Thứ Ba, 15 tháng 6, 2010

Bauxite Việt Nam » Blog Archive » Sự im lặng lịch sử và món nợ hậu thế [Anonymoused]

...
Sự im lặng lịch sử và món nợ hậu thế [Anonymoused]: "Chúng ta đã tiến hành cuộc cách mạng giải phóng dân tộc, nhưng chúng ta đã không tự giải phóng được mình khỏi sự ràng buộc của ý thức hệ phong kiến và khỏi vòng ảnh hưởng của tư tưởng thần quyền. Chúng ta đã tôn thờ lãnh tụ của mình với lòng trung thành và sự phục tùng tuyệt đối như người xưa đã tôn thờ và phục tùng đức vua của họ. Chúng ta đã tôn thờ cái chủ nghĩa được coi là lý tưởng ấy như tôn thờ một tôn giáo mà không hề xét đến đặc điểm dân tộc, trình độ nhận thức và bối cảnh đặc thù của xã hội chúng ta. Chúng ta đã coi cái tổ chức mà chúng ta trực thuộc ấy không khác gì một giáo hội, chúng ta đã tuân thủ nó một cách tự nguyện và nghiêm túc như con chiên ngoan đạo ứng xử với tổ chức giáo hội của họ. Vì thế chúng ta đã phó thác mọi quyết định cho người lãnh đạo và cho tổ chức lãnh đạo chúng ta. Vì thế chúng ta đã trở thành những kẻ “ngu trung” mù quáng. Vì thế lý trí của chúng ta hoàn toàn bị tê liệt, luôn chấp hành mà không hề có phản kháng với mọi quyết định của cấp trên. Vì thế chúng ta đã im lặng và thụ động. Điều đó có nghĩa là chúng ta đã mặc nhiên chấp nhận và mặc nhiên là tòng phạm.

Chúng ta đã tham gia cuộc đấu tranh để giành độc lập tự do này tự nhiên như một lẽ sinh tồn; tuyệt đại bộ phận trong chúng ta trước đó không hề biết chủ nghĩa cộng sản là gì, ngoài nhận thức mang tính bản năng là chủ nghĩa yêu nước. Chúng ta tham gia cuộc cách mạng giải phóng dân tộc này với một động cơ hồn nhiên và trong sáng mà trong tâm tư không có gì lớn hơn khát vọng được làm người dân của một nước độc lập, tự do, dân chủ và hạnh phúc như mục tiêu đã hằng được cuộc cách mạng này nêu cao, hơn thế nữa mục tiêu này lại còn được trân trọng nêu trong quốc hiệu đầu tiên của đất nước: “Việt Nam – Dân chủ – Cộng hòa; Độc lập – Tự do – Hạnh phúc”. Vì thế chúng ta đã trở thành ngờ nghệch, ấu trĩ và cả tin trước các tham vọng và thủ đoạn chính trị của các chính khách, khiến lúc ấy chúng ta đã bị lừa nên đã im lặng, dù là một cách thụ động.

Vì bản năng sinh tồn và khát vọng tự do mà chúng ta đã dũng cảm vô song trước mọi khó khăn trở ngại và trước quân thù, nhưng vì cố chấp và không quyền biến với nguyên tắc phục tùng tổ chức, nguyên tắc “dân chủ tập trung” mà chúng ta đã im lặng trước mọi quyết định sai trái của cấp trên, thậm chí còn chấp hành chúng một cách máy móc và vô điều kiện.

Chúng ta là những người biết trọng nhân cách và danh dự nên rất trân trọng sự nghiệp chính trị và sinh mạng chính trị của mình. Thế nhưng chế độ kỷ luật tự giác – một thứ kỷ luật sắt không thể không chấp hành, một kiểu kiêu hãnh và tự hào đối với những ai tự cho mình là giác ngộ, là đảng viên trung thành và trung kiên của Đảng – đã khiến chúng ta trở nên hèn nhát và do dự mỗi khi suy nghĩ, hành động hay phát ngôn trái với những gì được coi là ý Đảng. Mặc dù đã có không ít những người trung thực từng dám nói lên tiếng nói của sự thật, đã dũng cảm hành động theo lương tri của mình, song suy cho cùng đó cũng chỉ là những tiếng nói và việc làm rời rạc, lẻ loi không có sự phối hợp đồng bộ và nhịp nhàng với số đông nên đã thất bại nặng nề và thảm hại. Tuy nhiên hãy thành thực mà tự suy xét mình, đằng sau cái được gọi là ý thức tổ chức kỷ luật ấy, cụ thể là trong trường hợp gọi là để “bảo toàn sinh mạng chính trị” ấy có phải là nỗi lo sợ bị mất một phần, hay mất hết quyền lợi chính trị, quyền lợi vật chất và vị trí xã hội mà chúng ta đang được hưởng hay không? Người có cương vị bình thường thì không nói gì, còn người có đặc quyền, đặc lợi thì có thể chối cãi điều này được không? Có thể vì thế mà biết bao người khi tại vị thì không dám mở mồm, đến khi hết vai trò rồi thì mới dám lớn tiếng? Có thể vì lúc ấy họ chưa thấy được sự thật của vấn đề? Có thể cả hai lý do đều đúng cả hay chỉ đúng một phần, nhưng tựu trung thì vẫn là biểu hiện cụ thể về sự hèn nhát, sự ích kỷ và sự mù quáng một thời của chúng ta mà thôi.

Chúng ta được trang bị những nguyên tắc cơ bản có thể nói đến là hoàn hảo, khiến Đảng chúng ta trở thành một “đảng kiểu mới” có “sức mạnh hơn người” khi sử dụng những nguyên tắc ấy vào mục đích cao cả, mục tiêu đúng đắn. Đó là nguyên tắc lấy “thiểu số phục tùng đa số” làm cơ sở khi quyết định mọi quyết sách có lợi cho dân cho nước; đó là nguyên tắc lấy “phê bình và tự phê bình” làm quy luật phát triển; đó là nguyên tắc lấy “đường lối quần chúng” làm đường lối cơ bản; đó là nguyên tắc lấy phương pháp “duy vật biện chứng” làm phương pháp tư tưởng v.v. Nếu chúng ta đã biết tuân thủ và vận dụng một cách triệt để những nguyên tắc ấy trong mọi sinh hoạt khác của Đảng thì đâu có cái cảnh một cá nhân có thể lũng đoạn và thao túng vận mạng sống còn của Đảng lẫn của cả dân tộc như vừa qua (và như hiện nay); đâu có cái cảnh dân chủ trong Đảng lẫn trong xã hội đã bị bóp nghẹt như thuở ấy (và như hiện nay); đâu có cái cảnh mọi phản biện trong Đảng lẫn trong xã hội bị cấm đoán như thuở ấy (và như hiện nay); đâu có cái cảnh Đảng lại tự đặt mình lên trên cả dân tộc, lên trên cả nhà nước như thuở ấy (và như hiện nay); đâu có cái cảnh sai lầm lạc hướng trong các quyết sách cơ bản của Đảng một cách duy tâm, duy ý chí và dai dẳng như thuở ấy (và như hiện nay). Chỉ cần ngần ấy bửu bối trong tay thôi cộng với sự dũng cảm vốn có của những người chiến sĩ cách mạng đã từng vào sinh ra tử, từng luôn tỉnh táo trước lợi ích của dân tộc, của Tổ quốc, từng dám vượt qua chính mình thì chúng ta đã có thể ngăn chặn được thảm trạng vừa qua cho đất nước. Chúng ta đã không có đủ sự minh mẫn, sự dũng cảm, cũng như đã không tận dụng được những vũ khí ấy trong thời khắc đoàn tàu lịch sử đã bị cưỡng bức “bẻ ghi” theo chiều lệch hướng, khiến chúng ta phải mang món nợ lịch sử này đối với hậu thế.
...

Không có nhận xét nào: