Cuộc sống
Vũ Duy Chu
Khi phải nói phải vòng vo, quanh co
Dúm dó rào trước, đón sau
Tôi đành mượn tắc kè diện mạo
Im lặng có cái vỏ của sự cao đạo
Mặt lạnh của sự phớt đời
Và vẻ thâm trầm của chữ Nhẫn
Tôi âm thầm uốn mình như người chơi cây cảnh uốn thế cây
Mưa gió chiều nào cũng sống
Đã nhiều cây chết đứng
Vì cứ thẳng tuột mọc lên
Tôi như chú gà con
Không dám mổ một chú giun cựa quậy
Tôi làm thơ
Những câu thơ Mã Giám Sinh tung tẩy
Những câu thơ cừu Dolly
Tôi che tai mũ ni
Kệ việc triều đình, gái góa
Thánh thần còn thích được ngợi khen
Mất gì của mình, được thêm thì có
Những cái gai mùng tơi phê bình bé tí
Làm đổ ruột người giàu sĩ diện, biết đâu?
Thôi, cứ như viên bi này đây
Lặng lẽ lăn giữa lằn ranh sai đúng
Mệt nhoài
Sau ba mươi năm vai diễn cuộc đời
Bạn đừng hỏi cuộc sống buồn hay vui, nhạt nhẽo hay mặn mòi
Làm sao trả lời
Vì tôi không quen có chính kiến.
Sài Gòn, 21.6.2009
V.D.C
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét